chồng yêu là quỷ chương cuối
Chồng Yêu Là Quỷ. Thể loại: Ngôn Tình. Tác giả: Lâm Lâm. Số chương: 50. Còn tiếp. Chương mới nhất: Chương 50: Núi Âm. Cập nhật cuối: 3 năm trước. Thể loại Ngôn tình, Truyện MaNhân gian có những điều cấm kỵ mà không phải ai cũng biết cũng tin. Ví dụ như đàn bà khi
Chương 352. Tôi còn chưa dứt lời thì nụ cười trên mặt Tô Mộc đã cứng lại. “Anh… vừa nói như vậy sao?”. Giọng Tô Mộc biến đổi, ánh mắt tránh tôi, đột nhiên muốn rời đi. Tôi liền nắm tay anh ấy lại, nói: “Nói!
Chương 20: Làn khói đen bất thường, quỷ quái. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Thấy vậy, người đàn ông đó cũng không thèm dọa tôi nữa, trực tiếp nhét luôn cái đinh đó vào túi mình, sau đó gọi con quỷ tên là Diệu Diệu kia tới làm việc. Anh ta thì thầm gì đó
Truyện Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 260. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên liền trên lầu chót tầng mười thật sự xuất hiện bóng người Giao tiên, lúc này ông ta đang cắn răng giữ những sợ dây treo đám quần áo kia, nhìn có vẻ rất cật lực.
Hiện bộ truyện Chồng Yêu Là Quỷ của Lam Lâm đã cập nhật chương mới nhất ️. Đọc FULL bộ tiểu thuyết ngôn tình Chồng Yêu Là Quỷ ngay tại Truyện Online 123 ☝.
modus dari data pada tabel tersebut adalah.
"Là ông chủ nọ cố ý gài bẫy để ông chui vào lưới phải không, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ông vừa đáp ứng cắt thận hắn ta liền tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho ông." Nghe đến đây tôi không nhịn được chen miệng Đạt Hải nghe vậy nhìn tôi một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói "Không hổ là hậu nhân của Diệp lão, đầu óc nhanh nhạy, không sai, về sau tôi mới biết, lúc ấy ông chủ lớn nọ đã bị suy thận giai đoạn cuối, phải thay thận mới có thể sống, cũng không biết hắn từ đâu mà biết thông tin của tôi, biết hắn ta có thể dùng thận của tôi, liền gài bẫy tôi như vậy""Sau đó thì sao?" Tôi tôi hỏi, Kim Đạt Hải nhớ tới chuyện năm đó, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nói "ông chủ nọ lấy được thận liền nghênh ngang rời đi, chỉ đơn giản khâu lại vết thương cho tôi, đưa một một chút thuốc giảm viêm rồi mặc kệ tôi, cô nghĩ đi, với điều kiện kỹ thuận năm đó, lại được thực hiện tại nhà kho, phẫu thuật xong cũng không có điều dưỡng, việc nhiễm trùng là 100%, ông chủ nọ lấy thận của tôi có khác gì lấy mạng của tôi chứ?”Còn không phải chính ông đồng ý cắt thận sao, nếu ông không lừa bịp người khác thì cũng không đến nỗi bị người khác hãm hại âm thầm nhổ nước bọt, bất quá lời này tôi ngàn lần không dám nói ra, nhẹ gật đầu bày tỏ đồng tình, chờ Kim Đạt Hải tiếp tục kể khi bị lấy thận thì không bao lâu vết thương của Đạt Hải bị nhiễm trùng, trời vừa tối liền đau bụng đến lăn lộn trên giường, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, trọng điểm là từ ngày cờ bạc lừa bịp rồi bị người ta lấy thận thì tên tuổi lừa bịp cũng truyền khắp nơi, trong trường không ai tìm hắn cờ bạc nữa, dẫn đến tình hình của ông ta càng thêm khốn khổ, nghèo mạt đến nổi không có tiền đi bệnh viện mua thuốc.
“Em…” Sắc mặt Đường Dũng biến đổi, sợ sệt nhìn tôi. Còn tôi thì cười to một tiếng, đem đóa hoa sen đi lên lầu hai. Phòng ngủ của cha mẹ tôi trên lầu hai, từ khi bọn họ hôn mê tôi mỗi ngày đều đến lau rửa cho bọn họ, đút đường và nước muối sinh lý cho họ. Nhưng những thứ này mặc dù có thể bảo vệ tính mạng nhưng cũng chỉ có thể gọi là duy trì mạng sống, cho dù tôi mỗi ngày đều chăm sóc thì dùng mắt thường cũng vẫn thấy được cha mẹ tôi đang gầy đi. Sáng sớm, khi Đường Dũng vừa tỉnh tôi liền gọi anh ta sang xem tình hình của cha mẹ tôi một chút, xem có thể khiến họ tỉnh lại hay không. Đường Dũng vây quanh cha mẹ tôi nghiên cứu nhiều giờ, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, nói hẳn là do pháp thuật đặc biệt của Thuồng luồng tiên, người bình thường cho dù có bản lãnh lớn cũng đừng mong thức tỉnh được cha mẹ tôi. Lúc đầu tôi còn cảm thấy chẳng qua là cha mẹ tôi chỉ ngủ, ngủ mấy ngày cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ thời gian ngày ngày trôi đi, cha mẹ tôi càng ngày càng gầy, mà Thuồng luồng tiên thì một chút dấu hiệu trở về cũng không có. Xem ra tôi không thể trông đợi vào việc Thuồng luồng tiên quay lại với mình, tôi phải ra đi tìm, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, không cần người khác nhắc tôi cũng biết bên ngoài đang nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ tới đây lòng tôi có chút hỗn độn. Tình huống bây giờ là, tôi phải quay lại lầu ba mươi hai một chuyến. Nhưng trải qua sự kiện cương thi lẩn trốn, phái Cản Thi nhất định cũng sẽ tăng cường cảnh giác, lần nữa quay lại chắc chắn còn nguy hiểm hơn so với lần đầu tiên. Hơn nữa không chừng Phái Cản Thi sẽ đem cương thi đi, dẫu sao chuyện này gây huyên náo lớn như vậy, toàn bộ phía chính quyền cũng đang điều tra, cho dù Phái Cản Thi có bản lãnh lớn hơn nữa thì nói cho cùng vẫn là tổ chức trong dân, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đối đầu với chính quyền. Cho nên nếu như tôi lại đi sẽ gặp nguy hiểm, một là sẽ bị cương thi cào cắn, hai là tôi sẽ không tìm được cương thi, hơn nữa còn sẽ bị Phái Cản Thi để mắt tới. Tôi nhất định phải có một kế hoạch tuyệt đối không có sai lầm mới có thể đi ra ngoài. Nhưng bây giờ khó giải quyết nhất hiển nhiên là nguy hiểm ngay cửa nhà tôi mà tôi không biết, chưa cần nói có thú dữ mai phục hay không, chỉ là Vương Văn tới không có ý tốt như vậy chỉ có trời mới biết đứng sau lưng anh ta là ai. Dường như tôi lâm vào bế tắc, muốn phá được sự mai phục ở cửa liền phải có thực lực lớn mạnh của Thuồng luồng tiên, dựa vào Thuồng luồng tiên đánh ra. Bây giờ quỷ để cho Thuồng luồng tiên ăn đã có nhưng Thuồng luồng tiên lại không ở đây, mà tôi nóng lòng đi ra ngoài cũng vì muốn tìm Thuồng luồng tiên về. Cứ như vậy căn bản là một vòng lặp không lối thoát. Tôi chăm sóc cho cha mẹ tôi, một bên vừa lau rửa cho họ, một bên đầu óc tập trung suy nghĩ tìm biện pháp phá vỡ bế tắc. Đang suy nghĩ, ánh mắt tôi vô ý rơi trên chiếc tủ cạnh đầu giường của mẹ tôi. Phía trên có một quyển sách, chính là quyển Phó Âm Kinh mà Tô Đoàn đưa cho tôi, lần trước tôi lật vài trang không hiểu được, bây giờ lại thấy nó tôi thật giống như gặp nước trên sa mạc vậy. Những gì ghi trong Phó Âm Kinh đều là thuật cấm, mặc dù sử dụng sẽ gây nguy hại rất lớn cho bản thân nhưng hiệu quả pháp thuật nào trong đó cũng đều rất bá đạo, nếu không tôi cũng đã không sống được đến bên giờ. Nếu như có thể học được pháp thuật nào đó trong đó không chừng có thể phá vỡ được bế tắc lúc này. Quan trọng hơn chính là, tôi hy vọng có thể tìm thấy trong đó cách phá giải di chứng của Tô Mộc khi thực hiện pháp thuật kia. Nghĩ tới đây, tôi lần nữa lại cầm quyển sách này lên, lần nữa mở ra. Chữ bên trong tôi vẫn không biết nhiều, có điều tôi không biết nhưng người khác biết. Tô Đoàn xem quyển sách này biết được chuyện Tô Mộc đã làm chứng tỏ cậu ta nhất định biết loại chữ này. Tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đoàn, nhưng sau khi bấm nút gọi tôi mới phản ứng được, những chữ này tôi lại không thể miêu tả cho cậu ta nên đành cúp điện thoại, thử dùng số điện thoại tìm xem cậu ta có đăng ký wechat hay không. Thật may, sau khi tìm, wechat đúng thật tìm ra một tài khoản, hình đại diện là một đóa hoa mai tuyết trắng, nhìn có cảm giác rất cổ đại, căn bản không giống wechat của những người trẻ tuổi. Có điều, cũng may cái tên rất dễ nhận ra, đặt là “Đau không đau”, nhìn một cái biết ngay là Tô Đoàn. Tôi vội gửi cho cậu ta lời chào, hỏi cậu ta có phải là Tô Đoàn hay không. Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi có phải bà Hai không, sau khi chắc chắn được đối phương, tôi với cậu ta cũng không tán gẫu, liền bảo cậu ta tìm một chỗ yên tĩnh ở được một mình, sau đó chụp lại trang sách gửi cho Tô Đoàn để cậu ta dịch lại cho tôi một chút. Tô Đoàn gửi lại cho tôi một chuỗi mặt cười, sau đó mới nói cho tôi, chữ trên sách đều dùng quỷ văn ghi lại, nếu như tôi xem không hiểu chỉ cần tìm một quỷ tới làm phiên dịch cho tôi là được, tất cả quỷ đều biết. Tôi sửng sốt, hỏi lại cậu ta quyển sách này không phải bảo bối của Tô gia hay sao, hẳn rất bí ẩn, sao có thể tùy tiện cho người khác thấy, cho dù là quỷ cũng không tốt. Tô Đoàn lại cười, nói sách mặc dù là dùng quỷ văn để viết nhưng lại có cấm chế, ngoại trừ Tô gia ra thì quỷ chỉ có thể đọc được từng chữ, không thể ráp thành từ, càng không thể ráp thành câu hoàn chỉnh, mỗi lần trong đầu họ chỉ hiện lên một chữ mà thôi, khi hiện ra chữ thứ hai thì chữ trước sẽ tự động bị xóa sạch, tôi không cần phải lo lắng. Lúc này tôi mới yên lòng, hóa ra là quỷ ngữ, thảo nào tôi không biết. Lần này thì dễ, có sẵn quỷ là Diệu Diệu ở bên cạnh, tôi lập tức đem quyển Phó Âm Kinh đi tìm Diệu Diệu, để nó đọc cho tôi một chút. Ai ngờ Diệu Diệu lật sách nhìn hai lần, nói nó cũng không nhận ra chữ bên trong, không có cách nào giúp tôi. Thật là bực, quỷ còn nhỏ sẽ không biết quỷ ngữ, vậy mà Tô Đoàn lại nói tất cả quỷ đều có thể biết. Tôi liền gửi một chuỗi biểu tượng tức giận cho Tô Đoàn, vừa định mắng cậu ta thì bỗng nhiên nhớ tới Diệu Diệu là tiểu quỷ nước Thái, cho dù biết chữ thì cũng là biết chữ Thái, đừng nói quỷ ngữ Trung Quốc, ngay cả tiếng Trung giản thế nó cũng không biết được mấy từ. Tôi liền đi tìm Đường Dũng nhờ hỗ trợ, anh ta vẫn còn đang giận tôi, thấy tôi đi tìm liền giả bộ lạnh lùng không để ý tới tôi. Tôi cũng không trêu chọc anh ta nữa, lấy quyển Phó Âm Kinh, lại lấy ra bông hoa sen để anh ta đưa một con quỷ ra phiên dịch quyển sách này cho tôi một chút. Ban đầu Đường Dũng còn giả bộ lạnh lùng, vừa thấy quyển Phó Âm Kinh liền bị hấp dẫn, hai mắt nhìn chằm chằm quyển sách này, chân mày cũng dần nhíu lại. Ở khoảng cách rất gần tôi thậm chí còn nhìn thấy thân thể anh ta khẽ run lên. Cái này thật không đúng lắm, bằng kiến thức của Đường Dũng thì cho dù đây vốn là sách cấm thuật thì cũng không đến nối phản ứng mạnh như vậy mới phải. Tôi đưa tay quơ quơ trước mặt Đường Dũng, nhắc nhở anh ta tỉnh hồn lại. Anh ta nắm lấy tay của tôi, mặt đầy ngưng trọng hỏi tôi “Sao em lại có sách này? Rốt cuộc em là ai?” Tôi bị sự thay đổi bất ngờ của anh ta khiến cho sợ choáng váng, cả người đều ngẩn ra, nói “Tôi là Lộc Dương đây, anh có bị bệnh không?” “Tôi hỏi thân phận của em cuối cùng là ai?”Đường Dũng như thét lên Hiển nhiên lúc này anh ta không có tâm tình đùa giỡn với tôi. Xem ra anh ta không chỉ nhận ra quyển sách này mà còn cùng quyển sách này có quan hệ rất sâu xa. Nhưng đây là sách cấm của nhà họ Tô, sao lại có quan hệ với Đường Dũng? Tôi tạm thời đè nghi ngờ trong lòng xuống, giải thích cho Đường Dũng rằng sách này là Tô Đoàn đưa cho tôi, để tôi tìm phương pháp hóa giải chuyện Tô Mộc bị gầy đi. Hồi lâu ánh mắt tàn bạo của anh ta mới dần biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nói “Dương Dương, anh vừa rồi không khiến em sợ chứ?” Tôi gật đầu một cái, nhưng liền lại lắc đầu. Vốn tôi muốn nói là có sợ, nhưng vừa rồi Đường Dũng phản ứng kịch liệt như vậy tôi lại tò mò nhiều hơn, muốn biết giữa anh ta và quyển sách này có chuyện gì. Tôi liền hỏi anh ta đây là chuyện gì, tại sao một quyển sách lại khiến anh ta ưu tư như vậy. Lúc này Đường Dũng cũng coi như đã tỉnh táo lại, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm quyển Phó Âm Kinh, nói “Em có biết đang là Long Bà êm đẹp ở Thái Lan, tại sao anh phải đi tới Giang Minh không?” “Sẽ không phải vì quyển sách này chứ?” Tôi giật mình, không dám tin nói. “Có thể coi một nửa là thế, nếu không phải vì quyển sách này sư phụ anh sẽ không chết.” “Tại sao?” Lòng tôi cả kinh. Liên quan tới sư phụ của mình, Đường Dũng dường như luôn rất kín tiếng, chỉ buột miệng nói sư phụ và sư thúc của anh ta cùng học thuật Long Bà một lúc. Tôi nhớ mang máng sư phụ Đường Dũng hình như còn rất lợi hại ở Thái Lan, cụ thể tên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng ông ấy cho dù biến thành quỷ thì thực lực vẫn cao thâm khó lường. Diệu Diệu cũng từng đã nói, cấp bậc sư phụ Đường Dũng cao hơn nó rất nhiều, từ giọng điệu của Diệu Diệu mà nói thì sư phụ của Đường Dũng ít nhất cũng là lệ quỷ. “Năm đó sư thúc của anh dường như đã cấu kết với người ở Trung Quốc, muốn cướp đoạt hai quyển sách vốn là sách quý có một không hai trên đời, có hai quyển sách đó liền có thể cải từ hổi sinh, không bao giờ bước vào luân hồi. Sư phụ anh không đồng ý đã nhiều lần ngăn trở, nhưng sau đó sư thúc chạy trốn tới Trung Quốc, mà sư phụ vì ngăn cản sư thúc nên đuổi theo, sau đó ông ấy liên kết với chủ nhân quyển sách này cùng nhau đặt bẫy sư thúc.” “Ai ngờ lúc ấy sư thúc còn có đồng bọn, đoán được mưu kế của sư phụ, ông ta liền liều chết phản kháng, cuối cùng rốt cuộc ông ta cùng đồng bọn chạy trốn, mang theo quyển Hoàn Dương Kinh, còn sư phụ anh vì bảo vệ Phó Âm Kinh nên người bị thương nặng, chữa không khỏi mà chết.” “Từ đó về sau Phó Âm Kinh liền không có tung tích, không nghĩ tới gặp lại là ở trong tay của em.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lộ ra một nụ cười khổ, hiển nhiên quan hệ của anh ta với sư phụ rất tốt. Tôi có chút lúng túng, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà câu chuyện đằng sau lại nhiều như vậy. Hóa ra sở dĩ Đường Dũng xuất hiện ở Giang Minh cũng không phải là ngẫu nhiên, mà bởi vì quyển Phó Âm Kinh này. Hơn nữa nghe câu chuyện của anh ta, chủ nhân của Phó Âm Kinh hiển nhiên chính là nhà họ Tô. Cho nên anh ta biết được Tô Đoàn đưa quyển sách này cho tôi, mặc dù trong lòng khiếp sợ nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm. “Vậy ý của anh là, quyển sách này nguyên lai có 2 quyển, trừ quyển này còn có một quyển khác? Khi có hai quyển sẽ khiến người ta cải từ hoàn sinh?” Tôi có chút khó tin, cảm giác nghe cứ như là sách trời. Mặc dù khoảng thời gian này tôi thấy được cả quỷ, nhưng từ xưa tới nay mọi người đều một mực nói người chết không thể sống lại, bây giờ có người nói có thể cải tử hoàn sinh, cho dù thế nào tôi cũng không thể tin. “Cụ thể có thật sự thần kỳ như vậy hay không cũng không ai biết, nhưng sư phụ anh vì nó mà chết, hôm nay lại có thể chính mắt thấy quyển sách này cũng coi như là an ủi vong linh sư phụ anh.” Đường Dũng nói. Nói xong anh ta thở dài, tay hướng về phía bông hoa sen vẫy vẫy. Một làn khói trắng liền phun ra từ bông hoa sen tạo thành một bóng người. Đương Dũng mở Phó Âm Kinh ra, gọi bóng người kia đến bảo hắn phiên dịch cho chúng tôi một chút. Bóng người kia nhìn sách một cái rồi đọc lên một chữ rất rõ ràng. Tôi đã sớm chuẩn bị xong giấy bút, mỗi chữ hắn đọc tôi cũng viết lại. Bởi vì có cấm chế, bóng người kia sau khi đọc một chữ đều dừng lại một khoảng thời gian dài, khi đọc xong trang thứ nhất thì ngày cũng đã tối.
“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
Sau khi sư phụ Đường Dũng nói xong hình dáng đặc thì cùng phương pháp khắc quỷ, Đường Dũng lần nữa lại tràn đầy tự tin. Lúc trước nghe tới tiếng Bách quỷ dạ hành còn tưởng rằng thật lợi hại, kết quả một đêm chỉ có một quỷ xuất hiện, cho dù quỷ phía sau càng ngày càng lợi hại nhưng bây giờ vẫn là sớm, mới là quỷ thứ tám ra ngoài, bằng thân phận đệ tử thân truyền của Long Phù ở Thái Lan, giải quyết một quỷ đầu xù còn không phải là chuyện nhỏ?Anh ta liền bảo người trong thôn giết một con gà trống to có lông màu đỏ, sau đó đem máu gà trống hòa với bột chu sa. Nếu là quỷ đặc biệt của Trung Quốc, thuật Long Phù Thái Lan không dùng được, phải dùng tới thuật pháp đặc biệt của Trung Quốc để khắc điện thoại sư phụ đã nói rất cặn kẽ, quỷ đầu xù kia đều là những người cuối nhà Minh đầu nhà Thanh vì không chịu để tóc đuôi sam của Thanh triều nên bị giết, bọn họ đều là thích nhất mái tóc của mình, dù để đầu xù mặt bẩn cũng phải bảo vệ kiểu tóc của mình, có ai chạm vào dù đầu rơi máu chảy thì cũng không chịu từ bỏ kiểu chính vì bọn họ chết vào cuối thời Minh đầu thời Thanh cho nên cách bây giờ cũng đã gần bốn trăm năm, dù ở phương diện tu luyện không có thiên phú như Tô Mộc nhưng được tích lũy theo thời gian bây giờ ít nhất cũng phải là cấp bậc ác quỷ, với Đường Dũng vào năm năm trước vẫn là một thách thức không may biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trong một buổi chiều Đường Dũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, sau đó mai phục ở trong nhà của người nhà nhất trong hơn mười một giờ đêm, quả nhiên bên ngoài có động tĩnh. Đầu tiên là gió rít ban đêm nghe giống như tiếng sói tru, một trận gió lớn hoàn toàn bao vây lấy nhà ông già, sau đó Đường Dũng cảm giác được áp suất thấp đi, đồng thời đi kèm với nó là nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, giống như đột nhiên bị rơi vào trong hầm băng nháy mắt Đường Dũng bị ù tai, đầu ong ong, ánh mắt có chút mơ hồ, mắt căng ra giống như con ngươi muốn nổ Dũng liền thấy lo lắng, không nghĩ tới một ác quỷ lại có bản lãnh lợi hại như vậy, còn chưa xuất hiện đã khiến anh ta bị tác động, hơn nữa còn rất khó chịu.
chồng yêu là quỷ chương cuối