chồng độc tài cưỡng hôn tôi

Đọc truyện Chồng Trước Có Độc - Chương 9: Anh tới, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Hỗ trợ xem trên di động. Màn kết cho cuộc hôn nhân nhạt nhẽo. Tôi là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, kết hôn hơn 18 năm, có hai cô con gái xinh đẹp. Tôi và vợ gặp nhau khi còn rất trẻ. Vấn đề là tôi không còn cảm xúc thực sự với cô ấy nữa. Trong mắt tôi, cô ấy không có sự hấp dẫn. Đọc truyện Chồng Trước Có Độc - Chương 18: Tâm tình hỗn loạn, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Hỗ trợ xem trên di động. Trong hàng loạt những câu hỏi khó tả dành cho những người đã 30 hoặc ngấp nghé 30 tuổi, người ta chắc chắn sẽ không để bạn thoát khỏi thắc mắc này: ‘Bao giờ lấy chồng?’. Cúp máy sau một cuộc gọi dài, Thương, một cô gái 27 tuổi nằm vật ra giường, trong đầu […] Xin giới thiệu đến bạn đọc bộ truyện "Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi" (Vợ yêu có chút tâm cơ) - Hoa Hiền Phương, Lục Kiến Nghi. Hoa Hiền Phương bất chợt được gả vào hào môn. Người ngoài nghĩ cô trúng số, chỉ mỗi cô biết mình thật thảm hại. Chồng xấu xa modus dari data pada tabel tersebut adalah. Chương 191 Tìm một người đàn ông tốt để gả cho. Anh nói ra từng chữ, từng chữ một giống như súng bắn ra đạn, đập vào cô khiến cô vô cùng đau đớn, tổn thương, làm tổn hại đến lòng tự ái nhỏ bé của cô. Ánh mắt chê bai khinh thường nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi đầy và phê phán cô. Dường như theo bản năng, cô xoay người bác, quay lưng lại với anh, không ngờ rằng bản thân lại bị ánh mắt của anh làm cho tổn thương đến vậy. Cô không xứng đáng làm cô dâu của anh, cũng không xứng đáng được mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi ấy. Cô sẽ không sinh ra ảo tưởng đâu. Cô tự biết thân phận của mình. “Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì mau trở về bác. Chỗ này là phòng giam tạm thời, nếu như người khác thấy anh tới đây cũng không tốt lắm.” Anh ném bản vẽ trên tay anh lên mặt bàn “Một nhà thiết kế, ngay cả ước mơ về hôn lễ cũng không có thì đừng mong có thể thiết kế được những chiếc nhẫn cưới tốt.” Đây thực sự là những sự đả kích liên tục với cô, khiến cho cô tổn thương nặng nề, trong lòng như tan nát. “Hôn lễ mơ ước của tôi sao. Chính là muốn ly bác với anh, tìm một người đàn ông không khinh thường tôi, cùng tôi bước vào nhà thờ tổ chức hôn lễ đấy.” Cô hơi tức giận, cũng cảm thấy rất tủi thân. Giọng nói trở nên sắc bén hơn. Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại. Đột nhiên anh nắm lấy bả vai cô, quay người cô lại, ép cô đối mặt với mặt mình “Một cô dâu vô tâm, một cô dâu không có tâm hồn linh cảm gì cả. Cô không cảm thấy xấu hổ khi bước vào nhà thờ sao?” Trao một trái tim và tâm hồn như vậy cho người đàn ông khác, thì cô chỉ đang trao một cái xác trống rỗng bẩn thỉu thôi. Người phụ nữ như cô chỉ làm bẩn hôn lễ thôi. Trong lòng cô vô cùng kích động hung hăng “Anh với tôi không phải giống nhau sao? Anh cũng chỉ trao cho tôi một cái xác rỗng mà thôi.” Anh cười nhạo cô, dùng giọng vô cùng khinh miệt châm chọc “Thân thể của tôi thuộc về cô sao?” Cô buông mi mắt xuống, hàng lông mi dày và dài chớp chớp trên bầu mắt trắng của cô, ánh mắt vô cùng đau buồn “Đúng là không hề thuộc về tôi, nên ngay cả một cái xác rỗng tôi cũng không có.” Thực sự là quá đáng thương, quá thê thảm. Anh cầm cằm cô hất lên, nhìn thấy rõ được tất cả biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô “Chú nhím nhỏ, cô đang cảm thấy đau lòng sao?” Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần hiện lên dáng vẻ đau buồn tủi thân “Tôi tự thấy bản thân mình đáng thương. Nếu như tôi không cưới anh, thì trong tương lai, tôi có thể gặp được một người thật lòng yêu thương tôi, tôi cũng sẽ không có một cuộc sống đau khổ như này.” Anh chợt đẩy cô ra, cô ngã vào góc tường “Cô sẽ trao trái tim mình cho người đó rồi quên bác người đàn ông đã chết rồi sao?” Cô cắn môi dưới. Câu trả lời là không. Cô mãi mãi cũng không quên bác Thời Thạch. Trừ Thời Thạch, cô không thể yêu người đàn ông nào khác nữa. Nhưng cô sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt. Trừ trái tim cô thì cái gì cô cũng có thể cho người ấy. Cô sẽ luôn cẩn thận để Thời Thạch tồn tại trong tâm trí mình một cách thầm lặng. Cô sẽ không mở lòng, không nói bất cứ điều gì cả, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ. “Tôi chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Tôi đã gả cho anh rồi, cũng không thể làm gì khác.” Câu này của cô chỉ muốn trốn tránh, nói lấy lệ mà thôi. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười mỉa mai khinh bỉ cô. Anh cười nhạt “Người phụ nữ không có trái tim, thì không xứng được yêu thương. Cô chỉ có thể làm bù nhìn mà thôi.” “Tôi vốn chỉ là một con bù nhìn. Cho dù có trái tim, có tâm hồn bác nữa thì cũng vẫn là bù nhìn, không thay đổi được gì cả. Anh đã nắm trong tay mạng của tôi, tôi cũng không thể cưỡng chế được.” Cô nhún vai một cái, trong giọng nói đều tràn đầy ý tự chế giễu mình. Cô đã quen dần với việc bị khinh thường này. Cô không muốn tự tạo ảo tưởng cho bản thân, càng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tìm thứ tình cảm mà cô không bao giờ đạt được đó. Những thứ đó đều là trăng trong nước, hoa trong gương, chúng mãi mãi không thuộc về cô. Trong con ngươi lạnh như băng của anh bốc lên lửa, ánh mắt chê bai như mũi tên lửa nhọn bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào trái tim cô “Địa ngục chính là nơi tốt nhất dành cho người phụ nữ giống như cô.” Một luồng hơi nóng xông thẳng lên mắt cô, hóa thành làn nước mờ sương, khiến cho mắt cô mờ bác. Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm những giọt nước mắt để chúng không rơi xuống. Cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu đuối của cô. “Thật ra thì anh không cần phải vì mặt mũi của mình mà chịu thiệt thòi như vậy đâu. Mặc dù anh đã hứa với những người lớn trong nhà sẽ không ly bác, nhưng nếu anh phá lệ ly bác thì cũng không bị gì cả. Anh bác mà tìm một người phụ nữ cao quý, trong sáng, dịu dàng cưới về làm vợ. Tìm một người phụ nữ mà anh muốn yêu chiều, nhường nhịn cô ấy, cùng cô ấy sống hạnh phúc đến già.” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ trầm thấp như tiếng muỗi kêu, giống như bị tổn thương đến mức tan nát. Anh cắn chặt hai hàm răng, hung tợn trợn mắt nhìn cô. Lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, hô hấp trở nên dồn dập không ổn định. Anh thở gấp, giống như một con dã thú bị chọn giận vậy. Anh dùng sức nhếch môi lên, không nói gì, giống như là sắp không thể kiềm chế được bản thân nữa. Rất lâu sau đó, cơn tức giận đã biến thành một nụ cười khó hiểu “ Ý của cô là muốn tôi ly bác cô sao, rồi kết hôn với Hoa Mộng Lan?” Cô cảm thấy vô cùng chấn động. Dường như theo bản năng, ngước đôi mắt lên nhìn anh. Bên trong đầy nước mắt, dần rơi xuống như cơn lũ, trút một lượt, thấm ướt khuôn mặt cô. Làm sao cô có thể dùng sự thuần khiết, cao quý, dịu dàng tao nhã đó cho Hoa Mộng Lan được chứ? “Người tôi nói không phải là Hoa Mộng Lan.” Anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt, đôi mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc và căm hận. Cô nhìn thẳng lại anh, sự kinh ngạc và căm hận không ngừng lớn lên… lớn lên… Giống như có thể bao trùm hết tầm nhìn của anh. Anh giơ tay lên, chạm vào đôi mắt đang ướt nhòa của cô “Nhắc đến Hoa Mộng Lan, sao cô lại kích động đến mức nước mắt đầy mặt như vậy?” “Không phải , cô ta… cô ta vô cùng xấu xa. Nếu anh muốn kết hôn với cô ta, nhất định tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.” Cô lấy một tờ khăn giấy lau hết nước mắt trên mặt. Cô không khóc vì chuyện này. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú đang ở rất gần cô. Hơi thở của anh vẫn phảng phất chạm tới cô, mang nhiệt độ nóng bỏng, dường như có thể làm cô bị thương. “Tôi lại có cảm giác, so với cô, mặt nào của Hoa Mộng Lam cũng tốt hơn. Cô ta dịu dàng, dễ thương, biết cách làm nũng nên sẽ rất được cưng chiều. Những chuyện mà một người vợ phải làm, cô ta đều biết, cô ta cũng không kén chọn gì cả. Cô còn kém xa cô ta.” Anh chậm rãi nói gằn ra từng chữ, mỗi chữ đều giống như một cây đao, hung hăng đâm vào người cô, da thịt cô như bị cứa đứt, máu chảy ra không ngừng. “Anh… anh không phải là có đôi mắt tình trường rất tinh tường sao? Tại sao không thấy rõ được sự ngụy tạo của cô ta chứ? Mọi sự dịu dàng hiền lành của cô ta đều là giả dối hết.” Cô ta vì muốn được thăng chức mà không chừa thủ đoạn nào cả. Thậm chí cô ta còn tự giết chết đứa con của mình, cô ta không có tình người gì cả.” Anh cười lạnh, bày ra dáng vẻ dửng dưng không quan tâm Cô chỉ cần khiến tôi thấy vui vẻ, để cho tôi nhìn cô thuận mắt là đủ rồi. Những thứ khác cô không cần quan tâm.” Cô siết chặt bàn tay, móng tay cắm chặt vào da thịt. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tại sao anh không ngừng bảo vệ cô, dung túng cô. Hóa ra tất cả đúng sai đối với anh mà nói vẫn không bằng sự khôn khéo làm người khác hài lòng của Hoa Mộng Lan. “Miệng của anh thật độc ác. Bây giờ tôi đã biết anh không thích tôi. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện may mắn. Nếu không thì tôi với Hoa Mộng Lan sẽ cùng là một loại phụ nữ rồi.” Cô tức giận đáp lại. “Tại sao cô lại căm hận Hoa Mộng Lan đến như vậy?” Ánh mắt anh kích động, lời nói trở nên hung hăng hơn. Mô tả Nhảy hố truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Thể loại Ngôn tình, Sủng, Tổng Tài Tác giả Liên Tâm Nhân vật Hoa Hiền Phương – Lục Kiến Nghi Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! Đọc truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full, được cập nhanh nhất tại I Nhảy hố truyện online Show more Bình Luận Trả lời Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Name * Email * Website Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi. BẠN CÓ THỂ THÍCH Thần thám đến từ tương lai Tháng Một 5, 2022 Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối Full Tháng Mười 29, 2021 Mất Rồi Xin Đừng Tìm Full Tháng Mười 29, 2021 Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút Tháng Ba 24, 2022 Bạn đang đọc truyện Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi full đã hoàn thành của tác giả Tâm Tâm. Cô phải lấy một ông chồng lạnh lùng, bụng dạ xấu xa, còn có tiếng là gay, mẹ chồng chỉ thích hạnh họe, sai bảo, bắt lỗi đủ điều, còn chị chồng kiêu ngạo luôn miệng chê bai cô là "đồ gái quê". Lục Kiến Nghi đang yên lành bị ép cưới nhỏ nhà quê Hoa Hiền Phương. Anh trăm mưu ngàn kế muốn phá vỡ hôn nhân. Hai con người xa lạ bị buộc vào nhau, từ cãi nhau đến lặng lẽ yêu lòng Hoa Hiền Phương có một Thời Thạch Mà lòng Lục Kiến Nghi cũng có một bóng hình... Làm sao để họ có thể thật sự thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, nắm tay nhau đến cuối đời? Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Liên Hoa Tiên Tử của cùng tác giả. Chương 302 Tôi không nhớ gì hết. Tần Nhân Thiên đã nhận được tin tức, Lục Kiến Nghi đã dẫn Hoa Hiền Phương đi, hạnh phúc của anh ta chỉ duy trì được mấy ngày. Vốn anh ta còn đang chuẩn bị hôn lễ, hi vọng có thể khiến Hoa Hiền Phương trở thành vợ mình, cho dù chỉ có một ngày cũng được. Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên ở trong loa, mang theo một chút an ủi “Đừng lo lắng tôi chắc chắn sẽ cướp về cho anh.” Tần Nhân Thiên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói “Anh nên bảo vệ bản thân trước rồi nói sau, Lục Kiến Nghi cũng không phải là người dễ chọc.” “Sao mà tôi lại sợ anh ta chứ? Tôi chỉ là thích khiêu chiến chuyện không thể mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng ngông cuồng. Tần Nhân Thiên nói tiếp “Rốt cuộc như thế nào thì Hoa Hiền Phương mới có thể khôi phục ký ức?” “Khó lắm.” Người đàn ông đeo mặt nạ chép miệng một cái, Hoa Hiền Phương mất trí nhớ không chỉ là do ảnh hưởng của thuốc mà còn có cả thôi miên, nếu như chỉ trị liệu bằng thuốc thì không thể khôi phục được. Tần Nhân Thiên không biết nên vui hay nên buồn. Từ trong đáy lòng anh ta cũng không hi vọng Hoa Hiền Phương khôi phục ký ức, chỉ khi cô quên mất Lục Vinh Hàn và Hứa Nhã Thanh thì mới có thể về bên cạnh anh ta một lần nữa. “Đến cùng anh là ai? Mục đích của anh là gì?” “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ trả lời không hề có chút do dự. Tần Nhân Thiên không ngu đến nỗi tin vào lời nói dối như thế này “Chúng ta không thân không quen, tại sao anh lại phải giúp tôi?” “Tôi trời sinh đã thích lấy giúp người làm niềm vui.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười một cách rất quỷ quyệt. Tần Nhân Thiên hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói “Ngại quá, con người tôi làm gì cũng thích dựa vào chính mình, không cần người khác giúp đỡ.” “Con người của tôi đúng lúc ngược lại, người khác càng không thích thì tôi càng muốn giúp. Cho nên tôi sẽ quản chuyện này đến cùng, nhất định sẽ giúp anh cướp được người đẹp về.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong thì cúp điện thoại. Tần Nhân Thiên nhíu mày, anh ta thực sự không nghĩ ra được mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ, đến cùng anh ta làm thế là vì muốn lấy được cái gì chứ? Biệt thự trên đỉnh núi. Túi Sữa Nhỏ gục đầu trên đùi của Lục Kiến Nghi, trên mặt cậu bé tràn ngập vẻ lo lắng “Bố ma vương, khi nào mẹ mới khỏi ạ?” Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu của cậu bé rồi nói “Mẹ đang được chữa trị, sẽ khỏi nhanh thôi.” Túi Sữa Nhỏ siết chặt nắm tay nhỏ nhắn của mình rồi nói “Đến cùng là kẻ xấu xa nào hại mẹ thành như thế này! Bố ma vương ơi, bố nhất định phải tìm ra được rồi báo thù cho mẹ nhé, không thể bỏ qua cho người xấu được.” Lục Kiến Nghi đương nhiên sẽ không tha cho kẻ này, cho dù đào sâu ba thước anh cũng sẽ đào cho ra được. Phải để cho kẻ này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Hoa Hiền Phương đi từ trên lầu xuống. Lục Kiến Nghi không nói chuyện Hứa Nhã Thanh với cô, cũng không có ý định nói. Nếu như Hoa Hiền Phương có thể quên được Hứa Nhã Thanh thì không còn gì tốt hơn. Cho nên trong ý thức của Hoa Hiền Phương, Túi Sữa Nhỏ là con của cô và Lục Kiến Nghi. Lúc cô đi xuống lầu thì Túi Sữa Nhỏ đi tới ôm cô. “Mẹ ơi, mẹ có muốn chơi Richman với con và bố không ạ?” Mặc dù Hoa Hiền Phương không nhớ ra được đứa trẻ này nhưng giọng nói non nớt nũng nịu của cậu bé gợi lên thiên tính người mẹ của cô. Hoa Hiền Phương cúi người rồi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Gương mặt của Túi Sữa Nhỏ thật sự rất giống cô, nhưng việc đến cùng Lục Kiến Nghi có nói dối hay không, cậu bé này có đúng là con của cô hay không vẫn còn là một ẩn số. Dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không có máu mủ lại rất giống nhau. Nhưng Hoa Hiền Phương không thể hiện ý nghĩ này của mình ra ngoài, cô mỉm cười rồi nói “Con muốn chơi Richman à? Được thôi, mẹ sẽ chơi với con.” Túi Sữa Nhỏ vui vẻ đi lấy trò chơi, ba người chơi tới tận chín giờ. Sau khi Hoa Hiền Phương dỗ Túi Sữa Nhỏ ngủ thì mới đi tắm. Lúc đi ra, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trong sáng động lòng người. Lục Kiến Nghi nhìn thấy vậy thì cơ thể của anh không tự chủ mà căng cứng. Trong khoảng thời gian này, anh chưa chạm vào cô dù chỉ là một lần. Buổi tối, cô cũng ngủ một mình. Đêm nay, Lục Kiến Nghi không có ý định tiếp tục nhẫn nhịn nữa, cho dù Hoa Hiền Phương có khôi phục ý thức hay không thì cô cũng là vợ của anh, cô phải học được chấp nhận anh. “Tôi muốn đi ngủ, anh có thể đi ra ngoài được không?” Lục Kiến Nghi nhún vai rồi nói “Không thể anh là chồng của em, chúng ta đương nhiên phải ngủ chung một giường rồi.” Một làn sóng nhiệt xông từ cổ lên tới đầu của Hoa Hiền Phương, khiến cho cô đỏ mặt như một con tôm luộc. “Anh không thể đụng vào tôi, tôi muốn ngủ một mình, mời anh đi ra ngoài.” Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi bế ngang rồi ném lên giường. Hoa Hiền Phương ngạc nhiên, dùng sức đánh vào vai của Lục Kiến Nghi “Thả tôi ra, tôi không muốn.” “Anh muốn.” Anh bá đạo mà mạnh mẽ, bắt lấy cổ tay của cô rồi ấn lại trên đỉnh đầu. Ở phương diện này, Lục Kiến Nghi vẫn luôn muốn là làm, Hoa Hiền Phương chỉ có nghĩa vụ tiếp nhận không có quyền cự tuyệt. Hoa Hiền Phương sợ tới nỗi run lẩy bẩy, cô không dùng tay được thế là dùng chân đá anh “Tôi không nhớ cái gì hết, anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi.” “Anh là chồng của em.” “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút.” Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi tràn ngập an ủi. Thế nhưng sự sợ hãi của cô không hề dịu đi dù chỉ một chút, cả người cô đều đang run rẩy. “Tôi xin anh, tha cho tôi đi.” Nước mắt của cô bắt đầu dâng lên. “Anh không thể đụng vào tôi, tôi còn không chắc rằng anh có phải là chồng của tôi hay không.” Hoa Hiền Phương dãy dụa. “Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em tới cục dân chính kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn.” Ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi lướt trên mặt Hoa Hiền Phương, khiến cho cô run lên. Cô có người yêu, người cô yêu là Thời Thạch, người duy nhất cô muốn kết hôn cũng là Thời Thạch. Cô không thể nào kết hôn với người khác, trừ khi có nỗi khổ tâm trong lòng. Lục Kiến Nghi nhíu mày, những lời mà cô nói đâm vào nỗi đau trong lòng anh. Sỡ dĩ Hoa Hiền Phương gả cho anh là vì cần tiền chữa bệnh cho em trai. Trong lòng Hoa Hiền Phương từ trước tới giờ đều không có sự tồn tại của anh. Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều xếp trước anh. Trong khoảng thời gian này, bọn họ vất vả lắp mới tiến triển thêm được một chút, vậy mà thằng khốn nạn kia lại làm tổn thương đầu của cô khiến cho cô mất ký ức. Lục Kiến Nghi lại bị đánh về điểm xuất phát. “Em là vợ của anh, hầu hạ anh là nghĩa vụ của em. Cho dù có mất trí nhớ cũng phải thực hiện nghĩa vụ. Cuối cùng, Hoa Hiền Phương ngất đi, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế sô pha nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn, tựa như ăn được một món ngon vậy. Ngón tay của Hoa Hiền Phương siết chặt chăn mền, nhìn chằm chằm Lục Kiến Nghi với vẻ căm hận. Người đàn ông này thật đáng sợ, như ma vương đến từ địa ngục, cô có thể tưởng tượng ra được hôn nhân của bọn họ bi kịch đến mức nào. Anh ta quá lạnh lùng, không hề hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc. Anh ta không thương cô, cũng không để ý tới cảm nhận của cô. Anh ta không giống Thời Thạch, anh Thạch từ trước tới giờ đều sẽ không ép cô làm chuyện mình không thích. Thời Thạch rất tôn trọng cô, chỉ cần cô nói không thì anh ấy sẽ dừng lại. Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng vượt qua khỏi đường ranh. “Lục Kiến Nghi, anh không phải là kiểu tôi thích.” Thông tin truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Đánh giá từ 29 lượt. Nội dung truyện Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi nói về việc Hoa Hiền Phương bất chợt 'được' gả vào hào môn. Người ngoài nghĩ cô trúng số, chỉ mỗi cô biết mình thật thảm hại. Chồng xấu xa lạnh lùng còn nổi danh thích đàn ông. Mẹ chồng thích hành hẹ còn chị chồng kiêu ngạo mắng cô là "đồ gái quê". Lục Kiến Nghi đang yên lành bị ép cưới nhỏ nhà quê Hoa Hiền Phương. Anh trăm mưu ngàn kế muốn phá vỡ hôn nhân. Hai con người xa lạ bị buộc vào nhau, từ cãi nhau quấy nhau đến lặng lẽ yêu nhau. Nhưng lòng Hoa Hiền Phương có một Thời Thạch Mà lòng Lục Kiến Nghi cũng có một .... Trong phòng tối om, Hoa Hiền Phương không thể thấy rõ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lạnh lẽo là hơi thở nặng nề nóng rực của anh. Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói “Anh… anh gì ơi, đây là gậy rung và bao cao su mà anh đặt.” Cô muốn đẩy anh ra nhưng ngón tay vô tình đụng phải da thịt nóng bỏng của anh thế là rút tay lại. “Tôi không có hứng thú với công cụ, tôi thích tự mình làm hơn.” Cơ thể của người đàn ông đó dán chặt vào Hoa Hiền Phương, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ. Cách lớp quần áo mỏng manh cô có thể cảm nhận được cơ bắp khỏe khoắn rắn chắc như tảng đá của anh. “Anh gì ơi… có phải là anh hiểu nhầm gì rồi không? Tôi… tôi chỉ là người giao hàng mà thôi.” Người đàn ông đó cười một tiếng đầy lạnh lùng rồi nói “Đừng có nói nhảm với tôi, là do cô tự mình đưa tới cửa.” Anh nói xong rồi xé quần áo cô ra một cách thô bạo, anh đã chịu đựng rất lâu rồi. “Đừng mà!” Hoa Hiền Phương hét lên một tiếng rồi chìm vào hôn mê. Trái tim của cô như ngã vào vực sâu thẳm, không ngừng rớt xuống dưới, cuối cùng đụng vào nham thạch mà thịt nát xương tan. Cô biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất của một người con gái. Một giọt nước mắt tuyệt vọng trượt xuống từ khóe mắt cô. Căn phòng tối đen nên Hoa Hiền Phương chẳng thể thấy cái gì cả, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen to lớn lắc lư trước mặt mình một lúc lâu mới dừng lại. Trong gian phòng vẫn đen nhánh như cũ, người đàn ông kia nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành sau khi đã được thỏa mãn. Cô giãy dụa đứng dậy, rồi mò mò quần áo rách rưới dưới đất mà mặc lên và trốn ra khỏi căn phòng. Chẳng đợi cho cô có thời gian gặm nhấm nỗi đau thì cú điện thoại của mẹ lại khiến cô sụp đổ thêm lần nữa “Hiền Phương, con nhanh tới đây đi, tình trạng của Phi không được tốt lắm!” Ba ngày sau. Hoa Hiền Phương ngồi trên chiếc máy bay đang bay thẳng về phía thành phố Long Minh, cô cúi đầu nhìn xuống cổ tay trống rỗng rồi nở nụ cười đau khổ. Đêm hôm đó cô bị cưỡng hiếp, rồi mất luôn di vật của Thời Thạch, ngay sau đó thì bệnh tình đứa em trai hôn mê ba năm đột nhiên trở nên nguy kịch. Vì muốn em trai tiếp tục được chữa trị nên Hoa Hiền Phương đã thay chị họ mất tích gả vào nhà họ Lục. Nhà họ Lục là dòng họ đứng đầu thành phố Long Minh, giàu nứt đố đổ vách, chỉ là những gì người ta đồn về người thừa kế nhà học Lục có chút khó nghe. Nghe nói anh là một người mập gần một trăm năm mươi ký. Đầu trọc, mắt chuột, môi hếch, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu. Không chỉ như thế mà tính cách của anh ta còn rất kinh khủng, thích ngược đãi người khác, điều quan trọng nhất là anh ta là người đồng tính. Nhưng chỉ cần có thể cứu em trai thì muốn Hoa Hiền Phương làm gì cô cũng có thể làm được, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cô cũng không chối từ. Ngay lúc đó, tại nhà họ Lục ở thành phố Long Minh. “Con chắc chắn sẽ không cưới cô ta!” Khi Lục Kiến Nghi biết được mình sắp phải cưới một cô gái mà còn chưa từng gặp mặt bao giờ thì trên khuôn mặt đẹp trai của anh tràn ngập sự tức giận. “Đó là ý của bà nội con, con muốn phản đối thì tự đi mà nói với bà ấy.” Lục Kiến Nghi vừa nghĩ tới bà nội đang nằm trong bệnh viện thì đành mím môi mà quay người rời đi. Anh cúi đầu nhìn cái vòng trên tay mà đôi mắt anh không khỏi trở nên sâu thẳm. Đêm đó, anh bị kẻ gian hãm hại nên đành phải để trợ lý tìm một người phụ nữ tới. Chỉ là trời xui đất khiến anh đã gặp trúng một con thỏ vô tội. Vệt máu đỏ thẫm trên ga giường khiến anh cảm thấy bối rối và tội lỗi. Lục Kiến Nghi cất vòng tay đi rồi khẽ nở một nụ cười “Đến cùng là em đang ở đâu?” Một số truyện hay cho bạn đọc tiếp Gió ấm không bằng anh thâm tình Thợ rèn huyền thoại Overgeared Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh Vương phi đa tài đa nghệ Tam thốn nhân gian Ma đế truyền kỳ Cưng chiều cô vợ quân nhân Cuồng thám Cục cưng có chiêu Cô vợ thần bí muốn chạy đâu Phu nhân em thật hư hỏng Lãi được bé yêu Triền miên sau ly hôn Giường anh chia em một nửa Nhà có manh thê cưng chiều Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Cây kim sợi chỉ Chàng rể đại gia Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một Thay chị lấy chồng Ông bố bỉm sữa siêu cấp Đức Phật và nàng Rất hay! Bà chủ cực phẩm của tôi Ám hương Long tế Vợ boss là công chúa Siêu đại gia trong trường học Tay ôm con tay ôm vợ Chàng rể phi thường Yêu anh từ trang giấy Chàng rể cực phẩm Boss nữ hoàn mỹ Cận vệ của người đẹp Long vệ siêu đẳng Long tế chí tôn Long thần tại đô Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương Trọng sinh hào môn Anh hai đừng chạy! Linh vũ thiên hạ Cô vợ tái sinh Người thừa kế hào môn Phàm nhân tu tiên Bách luyện thành thần Ma đạo tổ sư Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi Tình nhân của tổng tài Vệ sĩ bất đắc dĩ Thần y ở rể Cô dâu bị chiếm đoạt Em là thế giới của anh Đệ nhất sủng Danh sách chương Chương 1 Tôi thích tự mình tới. Chương 2 Anh là Lục Kiến Nghi? Chương 3 Tôi cho cô ba trăm tỷ. Chương 4 Phụ nữ dơ bẩn chỉ xứng với tư thế này thôi. Chương 5 Trong vòng ba tháng có thai. Chương 6 Tìm thấy cô gái ở khách sạn kia chưa. Chương 7 Không phải cô thích mùi vị của địa ngục sao?. Chương 8 Cô đơn à?. Chương 9 Dạy dỗ cô ta một chút. Chương 10 Quy củ nhà họ Lục là có qua có lại. Chương 11 Bảo vệ. Chương 12 Kẻ xấu tố cáo trước. Chương 13 Gặp quỷ rồi. Chương 14 Tôi rất bình thường. Chương 15 Người chị điêu ngoa. Chương 16 Người đàn ông giống như thiên sứ. Chương 17 Đừng sợ, tôi bảo vệ cô. Chương 18 Chê cô mất mặt. Chương 19 Cô dám nói dối!. Chương 20 Để anh ta xem ai mới là chủ nhân của cô!. Chương 21 Có phải cô uống canh Mạnh Bà không. Chương 22 Thần heo chiếm thể. Chương 23 Có hứng thú với anh rể?. Chương 24 Người đàn ông bí ẩn. Chương 25 Tin nhắn cáo trạng. Chương 26 Chết cũng không bỏ qua. Chương 27 Muốn tôi dịu dàng một chút à. Chương 28 Hóa ra vẫn còn một mẹ kế. Chương 29 Giai điệu thật quen thuộc. Chương 30 Giả hiền đức, lấy lòng người. Chương 31 Nam Sủng cấp cao nhất. Chương 32 Trừng phạt trong văn phòng. Chương 33 Giống như một đế vương. Chương 34 Chúng ta chờ xem. Chương 35 Người phụ nữ này chỉ có tôi mới có thể đụng vào. Chương 36 Mất trí rồi. Chương 37 Đạo chủng. Chương 38 Người đàn ông trong khách sạn là anh. Chương 39 Là anh cũng tốt. Chương 40 Diều hâu bắt gà con. Chương 41 Đừng nhốt tôi trong tầng hầm. Chương 42 Cô lại thích cái đồ xấu xí đó sao. Chương 43 Làm thần giữ cửa cho chồng. Chương 44 Tôi là vợ của Lục Kiến Nghi. Chương 45 Đào mộ cho người đàn ông xấu xa. Chương 46 Đứng yên đừng nhúc nhích. Chương 47 Dám quyến rũ người đàn ông của tôi. Chương 48 Hoa Mộng Lan trở về rồi. Chương 49 Cô cứ từ từ mà chơi. Chương 50 Cô gái bí ẩn.

chồng độc tài cưỡng hôn tôi